Bài Ðọc I: 1 Pr 2, 2-5. 9-12
Tin Mừng: Mc 10, 46-52
"Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được".
Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ đến thành Giê-ri-khô.
Khi Đức Giê-su cùng với các môn đệ và một đám người khá đông ra khỏi thành
Giê-ri-khô, thì có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, tên anh ta là
Ba-ti-mê, con ông Ti-mê. Vừa nghe nói đó là Đức Giê-su Na-da-rét, anh ta bắt
đầu kêu lên rằng: "Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi!
"Nhiều người quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng:
"Lạy Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi! "Đức Giê-su đứng lại và
nói: "Gọi anh ta lại đây! "Người ta gọi anh mù và bảo: "Cứ yên
tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy! " Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng
phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su. Người hỏi: "Anh muốn tôi làm gì cho anh?
"Anh mù đáp: "Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được." Người nói:
"Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh! "Tức khắc, anh ta nhìn thấy
được và đi theo Người trên con đường Người đi.
Suy niệm
Căn bệnh vô cảm đang tràn ngập tại Việt Nam.
Nhiều khi, chúng ta muốn làm điều tốt điều lành, muốn làm người cho ra người
nhưng những ồn ào của sự an toàn, của quyền lực và vật chất kéo ta lại. Những
thứ đó như là những khách bộ hành hôm nay ra lệnh cho anh mù xứ Ba-ti-mê phải
im đi. Ta có dám nghe tiếng lương tâm để thay đổi cách sống hay chấp nhận im
lặng với sự mù lòa của tâm hồn.
Lạy Chúa, xin hãy giúp con
can đảm cất tiếng kêu cầu để được Chúa cứu khỏi những nỗi sợ vô hình của thế
gian. Amen.
Đăng nhận xét