Thứ Hai, 18 tháng 4, 2016

Thứ Ba sau Chúa Nhật IV Phục Sinh

Written By Thanhcao's Blog on Thứ Hai, 18 tháng 4, 2016 | 19:52

Bài Ðọc I: Cv 11, 19-26
Tin mừng: Ga 10, 22-30
"Tôi và Cha Tôi là một".
Khi ấy, người ta mừng lễ Cung Hiến tại Giêrusalem. Bấy giờ là mùa đông. Chúa Giêsu đi bách bộ tại đền thờ, dưới cửa Salômôn. Người Do-thái vây quanh Người và nói: "Ông còn để chúng tôi thắc mắc cho đến bao giờ? Nếu ông là Ðức Kitô, thì xin ông nói rõ cho chúng tôi biết". Chúa Giêsu đáp: "Tôi đã nói với các ông mà các ông không tin. Những việc Tôi làm nhân danh Cha Tôi, làm chứng về Tôi. Nhưng các ông không tin, vì các ông không thuộc về đàn chiên tôi. Chiên Tôi thì nghe tiếng Tôi, Tôi biết chúng và chúng theo Tôi. Tôi cho chúng được sống đời đời, chúng sẽ không bao giờ hư mất, và không ai có thể cướp được chúng khỏi tay Tôi. Ðiều mà Cha Tôi ban cho Tôi, thì cao trọng hơn tất cả, và không ai có thể cướp được khỏi tay Cha Tôi. Tôi và Cha Tôi là một".

 Suy niệm

Điều hệ trọng nhất của chủ đàn chiên là biết chiên. Không những biết chiên mà còn biết chi tiết từng con, từng con một. Dù là con vật, nhưng chiên cũng cảm được sự yêu thương và gần gũi của chủ. Vì thế, dầu có kẻ nào giả tiếng chủ đi nữa, chiên vẫn phân biệt ai mới là chủ của mình.

Điều quan trọng là tình yêu của chủ chiên dành cho đàn chiên. Đó là dấu để chủ chiên và chiên nhận ra nhau. Đó cũng là dấu để chúng ta nhận ra chủ chiên của mình – Thầy Giêsu . Dấu ấy chính là chúng ta yêu thương nhau. Ai yêu thương nhau thì ở trong Thiên Chúa và nên một với Người như Giêsu và Cha là một.

Đăng nhận xét