Bài Ðọc I: 2 Sm 7, 4-17
Tin Mừng: Mc 4,1-20
"Người
gieo đi ra gieo giống"
Khi
ấy, Đức Giê-su lại bắt đầu giảng dạy ở ven Biển Hồ. Một đám người rất đông tụ
họp chung quanh Người, nên Người phải xuống thuyền mà ngồi dưới biển, còn toàn
thể đám đông thì ở trên bờ. Người dùng dụ ngôn mà dạy họ nhiều điều. Trong lúc
giảng dạy, Người nói với họ:
"Các
người nghe đây! Người gieo giống đi ra gieo giống. Trong khi gieo, có hạt rơi
xuống vệ đường, chim chóc đến ăn mất. Có hạt rơi trên sỏi đá, chỗ không có
nhiều đất; nó mọc ngay, vì đất không sâu; nhưng khi nắng lên, nó liền bị cháy,
và vì thiếu rễ nên bị chết khô. Có hạt rơi vào bụi gai, gai mọc lên làm nó chết
nghẹt và không sinh hoa kết quả. Có những hạt lại rơi nhằm đất tốt, nó mọc và
lớn lên, sinh hoa kết quả: hạt thì được ba mươi, hạt thì được sáu mươi, hạt thì
được một trăm." Rồi Người nói: "Ai có tai nghe thì nghe! " […]
Suy niệm
Người gieo giống này thật khờ dại. Chọn chỗ đất tốt mà gieo hầu
mong vụ mùa bội thu chứ ai lại chỗ nào cũng gieo. Song ngẫm lại, ta mới hiểu
được tình thương diệu kỳ của Chúa.
Nếu Việt Nam
ta có câu: có sức người sỏi đá cũng thành cơm. Thì hạt giống Lời Chúa cùng với
ân sủng, cho dù mảnh đất ta có chai sạn đến đâu cũng có thể cải biến thành đất
tốt. Điều quan trọng là ta có dám thay đổi.
Ước mong chúng ta không phụ lại lòng quảng đại vô bờ của Chúa.
Đăng nhận xét