Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2015

Phận hữu hạn!

Written By Thanhcao's Blog on Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2015 | 15:06

Những ngày cuối năm, báo chí trong nước và thế giới đăng tin đây đó những thảm họa cướp đi sinh mạng của rất nhiều người.


Những ngày cuối năm ngóng về quê hương thấy sự ra đi của bao bà con xóm giềng. Già có, trẻ có, bệnh nặng có, đột ngột có. Thế chưa đủ, cái chết còn lơ lửng trên đầu những người con bé nhỏ nơi quê nhà với căn bệnh ung thư. Căn bệnh ung thư sao gần đây xuất hiện nhiều đến thế nơi quê hương mình.
Ngày 31/12/2014, một bác sĩ, thành viên trong nhóm đã ra đi. Một con người đã dành cả cuộc đời cho người nghèo ra đi cách đột ngột. Anh ra đi để lại một người vợ ung thư đại tràng đã cắt 1m ruột năm năm và một người con 30 tuổi không thật tính. Sự ra đi đột ngột chẳng báo trước và cũng chẳng toan tính gì cho người ở lại.

Hôm nay, 3/1/2015, vừa đi đưa người anh em bác sĩ tới đài hỏa táng về, một người con đỡ đầu, một người cháu rể của người anh em ra đi vì tai nạn để lại vợ và hai con nhỏ. 

Tất cả cho thấy sự hữu hạn của con người. Cả tôi nữa, tôi cũng thấy sự hữu hạn của mình trong đó. Sự hữu hạn mà đôi khi chính tôi và nhiều người đã quên đi. Sự hữu hạn mà chính chúng ta đã quên đi lại làm cho chúng ta đau khổ vì tìm những bảo đảm nơi dương thế để chắc rằng chúng ta vô biên và quên đi đời sống vĩnh hằng. Tất cả có đấy rồi qua đi chẳng mấy chốc. Tro bụi lại trở về với tro bụi. Mọi thứ rồi cũng qua đi và chúng ta sẽ nhanh thôi, lại quên đi những người thân yêu mà tiếp tục sống với thân hữu hạn của mình.

Thân hữu hạn này lại tiếp tục sống rồi lại quên chính sự hữu hạn của mình. Nhưng, cám ơn trời, cám ơn đời đã để cho có những bất chắc, những gì là không thể lường trước để cho tôi cũng như các bạn có thể ý thức: có một cái gì vượt lên trên cái tạm bợ, cái hữu hạn này - đó là cái vô biên - cõi vĩnh hằng. Không có vĩnh hằng, con người vẫn mãi bơ vơ và tìm đảm bảo nơi cái hữu hạn, cái đau khổ đang gặm nhấm tâm can mình.

Xin tạ ơn Trời Đất vì tất cả: mạnh ốm, sướng khổ, vui buồn và cả những bất toàn, những cái cà kê dê ngỗng của con người hữu hạn. Xin cám ơn vì đã có nó để ta biết nghĩ và sống cho cái Vô Biên, cái Vĩnh Hằng. Tạ ơn, ngàn đời xin tạ ơn sự mỏng giòn và mong manh yêu đuối của con người!

SG 3/1/2015

1 nhận xét:

Nặc danh
lúc 13:32 8 tháng 1, 2015 Reply

Cuộc đời hữu hạn nhưng thật đáng giá!
Hãy sống với cái hữu hạn trong niềm vui để hướng tới cái vô hạn, cái vĩnh hằng!

Đăng nhận xét