Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2017

Chúa Nhật Tuần VIII - Mùa Thường Niên

Written By Thanhcao's Blog on Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2017 | 22:49

Bài trích sách ngôn sứ I-sai-a: Is 49,14-15

Ta chẳng quên ngươi bao giờ.

Xi-on từng nói : “Đức Chúa đã bỏ tôi,
Chúa Thượng tôi đã quên tôi rồi !”
Có phụ nữ nào quên được đứa con thơ của mình,
hay chẳng thương đứa con mình đã mang nặng đẻ đau ?
Cho dù nó có quên đi nữa,
thì Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ.

Đáp ca: Tv 61,2-3.6-7.8-9ab (Đ. c.6a)

Đ.Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi,
này hồn tôi hãy nghỉ ngơi yên hàn.

Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi,
hồn tôi mới được nghỉ ngơi yên hàn.
Ơn cứu độ tôi bởi Người mà đến,
duy Người là núi đá, là ơn cứu độ của tôi,
là thành luỹ chở che : tôi chẳng hề nao núng.

Đ.Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi,
này hồn tôi hãy nghỉ ngơi yên hàn.

Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi,
này hồn tôi hãy nghỉ ngơi yên hàn.
Vì hy vọng của tôi bởi Người mà đến,
duy Người là núi đá, là ơn cứu độ của tôi,
là thành luỹ chở che : tôi chẳng hề nao núng.

Đ.Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi,
này hồn tôi hãy nghỉ ngơi yên hàn.

Nhờ Thiên Chúa, tôi được cứu độ và vinh quang,
Người là núi đá vững vàng,
ở bên Thiên Chúa tôi hằng ẩn thân.
Hỡi dân ta, hãy tin tưởng vào Người luôn mãi,
trước mặt Người, hãy thổ lộ tâm can.

Đ.Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi,
này hồn tôi hãy nghỉ ngơi yên hàn.

Bài trích thư thứ nhất của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Cô-rin-tô: 1 Cr 4,1-5

Chúa sẽ phơi bày những ý định trong thâm tâm con người.

Thưa anh em, chớ gì thiên hạ coi chúng tôi như những đầy tớ của Đức Ki-tô, những người quản lý các mầu nhiệm của Thiên Chúa. Mà người ta chỉ đòi hỏi ở người quản lý một điều, là phải chứng tỏ lòng trung thành. Đối với tôi, dù có bị anh em hay toà đời xét xử, tôi cũng chẳng coi là gì. Mà tôi, tôi cũng chẳng tự xét xử lấy mình. Quả thật, tôi không thấy lương tâm áy náy điều gì, nhưng đâu phải vì thế mà tôi đã được kể là người công chính. Đấng xét xử tôi chính là Chúa. Vậy xin anh em đừng vội xét xử điều gì trước kỳ hạn, trước ngày Chúa đến. Chính Người sẽ đưa ra ánh sáng những gì ẩn khuất trong bóng tối, và phơi bày những ý định trong thâm tâm con người. Bấy giờ, mỗi người sẽ được Thiên Chúa khen thưởng đích đáng.

Tung hô Tin Mừng : Hr 4,12

Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Lời Thiên Chúa là lời sống động và hữu hiệu, lời đó phê phán tâm tình cũng như tư tưởng của lòng người. Ha-lê-lui-a.


✠ Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu: Mt 6,24-34

Anh em đừng lo lắng về ngày mai.

Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi Tiền Của được.

 “Vì vậy Thầy bảo cho anh em biết : đừng lo lắng cho mạng sống : lấy gì mà ăn ; cũng đừng lo lắng cho thân thể : lấy gì mà mặc. Mạng sống chẳng trọng hơn của ăn, và thân thể chẳng trọng hơn áo mặc sao ? Hãy xem chim trời : chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho ; thế mà Cha anh em trên trời vẫn nuôi chúng. Anh em lại chẳng quý giá hơn chúng sao ? Hỏi có ai trong anh em, nhờ lo lắng, mà kéo dài đời mình thêm được dù chỉ một gang tay ? Còn về áo mặc cũng thế, lo lắng làm gì ? Hãy ngắm xem hoa huệ ngoài đồng mọc lên thế nào : chúng không làm lụng, không kéo sợi ; thế mà, Thầy bảo cho anh em biết : ngay cả vua Sa-lô-môn, dù vinh hoa tột bậc, cũng không mặc đẹp bằng một bông hoa ấy. Vậy nếu hoa cỏ ngoài đồng, nay còn, mai đã quẳng vào lò, mà Thiên Chúa còn mặc đẹp cho như thế, thì huống hồ là anh em, ôi những kẻ kém lòng tin ! Vì thế, anh em đừng lo lắng tự hỏi : ta sẽ ăn gì, uống gì, hay mặc gì đây ? Tất cả những thứ đó, dân ngoại vẫn tìm kiếm. Cha anh em trên trời thừa biết anh em cần tất cả những thứ đó. Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho. Vậy, anh em đừng lo lắng về ngày mai : ngày mai, cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy.”

Suy niệm

Xã hội Việt Nam rối ren quá. Việt Nam giờ đã thành cường quốc ung thư có sức sánh với với cường quốc năm châu. Đúng hơn, chẳng ai dám sánh vai. Đứng trước thảm cảnh này, hẳn mọi người cũng như tôi chỉ có thể thốt lên: thất vọng. Thất vọng như bà con miền Trung và biển miền Trung Việt Nam.

Nhưng không, tôi không thể và không được quyền thất vọng vì tôi còn gặp những con người và những bạn trẻ đang hết lòng vì quê hương này. Có những bạn đang gắng giúp bạn bè mình đọc sách để tiếp thu nền văn hóa và văn minh khác; giúp mình mở mang và cứu lấy. Có những người bạn dám bước ra khỏi mình và khỏi cả tôn giáo của mình để muốn tìm con đường cho sự hòa hợp dân tộc hầu cứu lấy Việt Nam... Nhiều lắm, nhiều lắm những con người như thế vẫn đang âm thầm muốn cứu lấy Việt Nam. Và, đọc sách thánh hôm nay tôi được an ủi.

"Có phụ nữ nào quên được đứa con thơ của mình, hay chẳng thương đứa con mình đã mang nặng đẻ đau ? Cho dù nó có quên đi nữa, thì Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ."  

Dù lãnh đạo có quên Việt Nam đi nữa!? Dù chúng ta có thờ ơ thế nào đi nữa nhưng có Chúa ta không thất vọng và vững tin vì ta tin vào Chúa quan phòng. Tin vào Chúa quan phòng không phải ngồi lì ra đấy chờ sung rụng nhưng hành động để cùng với Chúa cứu lấy thế giới này. Dân Ninivê xưa đáng phải phá hủy cả thành nhưng Giona đã loan báo và dân sám hối. Nhờ đó dân được cứu. Vì vậy, là Kitô hữu, chúng ta phải là Giona của thời đại ngày hôm nay. Chúng ta phải nói với nhau và với con người ngày hôm nay rằng:

Bạn hãy ký thác đường đời bạn và Việt Nam cho Chúa. Chính Chúa sẽ ra tay vào đúng thời và đúng lúc của Người. 

Đăng nhận xét