Thứ Năm, 22 tháng 3, 2018

TÔI ĐÃ ĐƯỢC ƠN NHẬN BIẾT CHÚA GIÊSU

Written By Thanhcao's Blog on Thứ Năm, 22 tháng 3, 2018 | 20:31

Vt: Tôn giáo quả đúng là thuốc phiện thật vì, như anh bạn này, chính kinh nghiệm của bạn về thầy Giêsu đã giúp bạn thắng thuốc phiện. Tôn giáo này quả là trên cả thuốc phiện vì thuốc phiện kia không đủ làm cho anh phê. Giêsu, Chúa, bạn, và anh em của chàng Augustino thời @ mới khiến  chàng Phê
..........................
Augustino Vũ
Tôi đã từng chửi những người theo Đạo Thiên Chúa là cái đám điên khùng. Tôi chưa bao giờ thấy cái đám nào điên như cái đám này đây. Cầu nguyện ư? Hoang đường! Tại sao họ thờ lạy một người mà chẳng liên quan gì đến dân tộc Việt Nam? Tại sao trong các Kinh Thánh của họ, Thiên Chúa tạo dựng ra mọi thứ trong bảy ngày? Này! Nhìn xem! Làm sao có thể như thế được?



Bà Maria đồng trinh trọn đời sinh ra Chúa Giêsu? Vậy? Thì làm sao Chúa Giêsu có em? Và! Thuyết tiến hoá đã hiện diện nơi đây! Con người xuất phát từ con khỉ. Đó! Đúng vậy! Chúng ta là những con khỉ, nhờ tiến hoá mà ra, tôi nghĩ vậy.


Tôn giáo là cái gì? Chỉ là những tên nào đó đã tạo dựng nên tôn giáo, hòng làm chuyện chính trị. Như những cuộc chiến trong lịch sử, những cuộc thập tự chinh, nhắc đến tôn giáo, tôi thấy toàn máu và những người vô tội bị kết án vì nó, những người bị thua trận phải phơi xác trên chiến trường và làm mồi cho quạ đen! Đúng như vậy! Khi những tên nô lệ hết đường sống, nó mong chờ một ai đó đến để cứu lấy nó. Từ đòn roi vọt khi nó đang lao động khổ sai, không ai cứu nó. Và nó kêu lên một tiếng như bản năng của nó. Nó nhìn lên trời và nói: Trời ơi! Cứu con!

Vậy là tôn giáo được hình thành. Để an ủi tụi nó. Và nhờ những niềm tin đó, tụi nó tin rằng tụi nó sẽ nổi dậy mà giải phóng được kiếp nô lệ cho nó. Và khi làm được điều đó. Nó sẽ gây dựng cho mình một dân tộc, một quốc gia mới. Và rồi chiến tranh lại đến, khi nó muốn giải phóng những quốc gia khác đang bị áp bức. Những chế độ Thực Dân xâm chiếm thối tha. Và cứ thế, chiến tranh cách mạng tiếp diễn. Và khi đó, những kẻ ở trên cao, chỉ biết ngồi đó mà ăn trên sống lưng của những người lao động cực khổ sẽ phải trả giá cho những gì nó đã làm. Tôi nghĩ vậy.

Lúc đó! Tôi là tên vô thần xấu xa. Tôi đã đến những nơi chùa chiền, hòng xin bổng lộc cho mình, tôi xin cho tôi! Tôi không xin cho mọi người. Và nếu tôi có được bổng lộc thì tôi sẽ tin là Phật có thật và tôi sẽ tin! Thế giới tâm linh là có thật. Đó như là một cuộc giao dịch, tôi cho họ tiền! Để họ cho tôi bổng lộc, chuyện làm ăn tốt đẹp. Không hơn không kém! Không có tình yêu quái gì ở đây cả. Vì với tôi. Tôi không quỳ trước ai. Thậm chí tôi sẵn sàng chửi bất cứ kẻ nào nói với tôi vê Thiên Chúa. Chuyện đó nhảm nhí. Tôi không tin đâu.

Một thời gian dài, tôi sa vào ma tuý, tôi biết nó có hại cho tôi, nó có thể phá huỷ cuộc đời tôi. Nhưng những lúc ấy, tôi thấy, nếu lâu lâu sử dụng một lần thì đâu có sao? Làm sao? Một đứa 20 tuổi đầu không được quyền hưởng thụ sao? Và rồi tôi chìm vào nó, chìm cho đến khi tôi muốn dứt ra, thoát khỏi nó, nhưng không được. Và rồi cứ thế tôi sử dụng nó như một thói quen.

Một dịp nào đó, tôi không nhớ được. Tôi có dịp đụng mặt một đám người là Thiên Chúa giáo! Tôi gay gắt với họ. Tôi có thể đấm vào mặt họ khi họ nói với tôi về Chúa! Tôi thấy đất nước này! Dân tộc này! Không cần Chúa của các người! Vì với tôi, đảng CS là đủ, là tốt đẹp. Những ai chống lại chúng tôi là không xứng đáng với đất nước này.

Và khi chúng tôi tranh cãi về Thiên Chúa. Tôi lên án mạnh mẽ họ, xúc phạm gay gắt danh Chúa của họ. Cái tôi nhận lại được là câu nói: "Lạy Cha! Xin tha cho họ! Vì họ không biết chuyện họ làm." Ồ! Hay đấy! Nhân văn đây! Chính câu nói đó làm cho tôi cảm thấy nghẹn cổ họng, và thôi không muốn chửi nữa, và tôi nghĩ, tụi nó điên hết rồi. Cái đám thờ ngoại bang.

Trong khoảnh khắc nào đó, tôi thật sự muốn bỏ ma tuý, vì nếu tôi cứ sử dụng nó, đời tôi sẽ hư mất, tôi muốn giành quyền tự quyết cho cuộc đời tôi, nhưng không được. Tôi nhớ đến những cuộc tranh cãi về Thiên Chúa của tôi với những người có đạo. Tôi tìm đọc lại thật kỹ. Và tìm luôn cách lý giải Kinh Thánh. Thiên Chúa tạo dựng trời đất trong bảy ngày? Và Phật và Thiên Chúa ai có trước?

Câu trả lời đã có. Là vì Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, là Thiên Chúa của muôn vật hữu hình và vô hình, Thiên Chúa là Thiên Chúa của sự sống, là Thiên Chúa vĩ đại ở trong đất Israel! Và sẽ còn vĩ đại hơn ở ngoài đất đó, lan rộng khắp toàn cầu và vũ trụ này! Là vì Thiên Chúa là Thiên Chúa toàn năng, không có gì là không làm được! Là vì Thiên Chúa là Đấng Vô Cùng, không giới hạn, là Alpha và là Omega. Là Đấng Chân Thiện Mỹ mà Đức Phật tìm đến.

Nhưng Thiên Chúa tạo dựng mọi thứ bằng lời và khi tới khúc tạo ra con người, Chúa dừng lại, lấy bụi đất và nắn thành, rồi thổi sinh khí vào mũi nó. Ồ! Hay đấy! Tôi cảm thấy thích vụ này rồi. Một phần Kinh Thánh mà tôi thắc mắc đã được giải đáp. Đời sống thiêng liêng của tôi bắt đầu từ đây.

Nhưng còn chuyện bỏ ma tuý, chưa đâu vào đâu, vì tôi vẫn muốn sử dụng nó, vì có nó, tôi quên đi những nỗi buồn trong chuyện tình yêu và chuyện gia đình và tốt hơn hết là tôi quên đi nỗi cô đơn dằn vặt tôi từ khi tôi còn bé thơ.

Một hôm, tôi thấy khó khăn trong chuyện cai bỏ ma tuý, tôi sợ tôi sẽ không bao giờ làm được, và tôi sợ tôi sẽ chết dần chết mòn suốt quãng đời còn lại. Tôi mua bia về uống, tôi uống như điên, như khùng. Uống như chưa bao giờ được uống.

Tôi lại nhớ đến những gì tôi đã tranh cãi những người có đạo. Tôi mở Google lên, và tôi tìm đọc. Tôi đọc về Đức Giêsu Kitô. Tôi mở Youtube lên và tìm kiếm những thắc mắc của tôi. Tôi không biết là do Chúa đã chỉ cho tôi xem hay là do tình cờ. Trên youtube của tôi hiện lên một bộ phim. Bộ phim mang tên: Cuộc Đời của Chúa Giêsu. Tôi đã xem phim đó.

Mọi chuyện bình thường cho đến khi tôi nghe được những lời giảng của diễn viên đó trong phim. Tôi thấy cảm động. Và khi phim đến khúc Chúa Giêsu bị bắt vì bị anh em của mình trao nộp. Tôi đã tức giận và chửi kẻ nộp Chúa. Và tôi cảm thấy đau lòng khi Chúa nói với Thiên Chúa Cha rằng: "Lạy Cha! Nếu có thể được, xin cho con khỏi phải uống chén này, tuy vậy xin đừng theo ý con. Nhưng xin cho thánh ý Cha được thể hiện."

Rồi Chúa Giêsu khóc, tôi cũng khóc theo Ngài. Ngài đã có thể bỏ trốn, ngài có thể làm được chuyện đó. Nhưng để cho thánh ý Chúa Cha được thể hiện nơi Ngài, Ngài không trốn, Ngài đối điện. Ngài đối diện với kẻ thù không bằng gươm giáo, Ngài đối diện với thế gian đầy tội lỗi, chỉ với một mình Ngài. Đứng trước những kẻ thù và quan tổng trấn, Ngài bình an đến lạ lùng, Ngài trả lời những câu hỏi một cách từ tốn và chậm rãi.

Mới hôm nào còn ngồi chung với các môn đệ, chia cơm sẻ bánh. Nay lại phải đối diện với án tử hình oan sai mà các kinh sư Pharisêu tự bịa ra để hòng giết Ngài, chỉ một mình Ngài. Môn đệ Ngài chối bỏ Ngài đến ba lần. Còn kẻ khác thì bán Ngài chỉ với 30 đồng bạc.

Và rồi cứ thế, Ngài đối diện với thế gian bằng sự bình an, để cái chết của Ngài nhờ đó mà muôn người được tha tội. Rồi khi Ngài bị đóng đinh vào Thập Giá. Ngài nói: "Lạy Cha! Xin tha cho họ, vì họ không biết! Chuyện họ làm." Ngay lúc đó tôi sực nhớ, ai đó đã nói với tôi như vậy, ai đó đã nói những câu này cho tôi. Tôi bật khóc.
Nhưng chuyện ma tuý của tôi đã đỡ được một phần. Từ đó tôi chăm tìm hiểu về Chúa nhiều hơn. Tôi chịu đi Lễ ở các Nhà Thờ, có khi tôi đến trễ. Có khi tôi đến sớm và đi về trễ. Lúc đó, tôi thấy mình khác, miệng tôi bập bẹ những câu nói của Chúa. Tôi nói chuyện với mọi ngươi tử tế hơn. Và tôi băt đầu tập cầu nguyện vào buổi tối. Tôi tập làm dấu Thánh Giá trước khi ăn. Như kiểu, tôi muốn làm một môn đệ của Chúa. Nhưng tôi chưa muốn vào Đạo.

Tôi mắc một căn bệnh, và phải mổ. Khi tôi nằm ở bệnh viện. Tôi cảm nhận Chúa một cách sâu sắc. Tôi thấy người ta bị bệnh, người giàu hay nghèo cũng cùng chung một số phận, cũng nằm xuống và bệnh giống như ai. Chỉ khác ở chỗ, ai có tiền thì nằm máy lạnh, ai không có tiền thì nằm phòng thường. Chung quy! Ai cũng bị đau ốm như ai.

Nhưng ai? Ai sẽ giúp chúng ta mau khỏi bệnh? Ai? Ai sẽ giải thoát chúng ta ra khỏi thân xác hay bệnh hoạn và hay chết này? Khi chết! Chúng ta đi về đâu? Khi chết, chúng ta sẽ ra sao?

Tôi tìm được câu trả lời và mãi sau này khi học giáo lý, tôi được câu trả lời rõ hơn. Thân xác của chúng ta có 2 phần. Phần xác và phần hồn, khi người ta chết đi, phần xác là tro là bụi, nhưng phần hồn thì thuộc về Đấng mà chúng ta tôn thờ. Phần linh hồn sẽ được trở về nơi nào đó tuỳ theo lúc còn sống việc tốt chúng ta làm sẽ giúp cho linh hồn chúng ta được an nghỉ.

Mà mãi sau này khi học đạo tôi mới biết được nơi đó. Là Thiên Đàng. Và khi chết! Chúng ta thuộc về Đấng đã tạo ra chúng ta, và về Đấng đã yêu thương chúng ta mà đến, để chết và sống lại, rồi tha tội cho chúng ta, để chúng ta được đến với Ngài, không ai khác đó chính là Thiên Chúa toàn năng. Nhưng khi nói về Thiên Đàng. Không nên hiểu theo kiểu nơi chốn, mà nên hiểu đó là tình trạng. Khi chúng ta sống ở đây mà chúng ta sống trong tình yêu và chịu khổ chịu cực cho tha nhân, nhưng vẫn vui lòng, thì tình trạng sau khi chết, chúng ta được sống trong tình trạng hạnh phúc và đầy ắp tình yêu nơi Chúa, đó là Thiên Đàng.

Và khi chúng ta sống trong thù hằn giữa những người anh em với nhau, ích kỷ với nhau, làm những chuyện xấu xa của thế gian. Thì khi chết đi, tình trạng linh hồn chỉ toàn đau khổ, tội lỗi, và lửa đốt cháy trái tim này, và nơi tình trạng đó, người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng và sống xa Thiên Chúa. Đó là hoả ngục mà Chúa Giêsu nói đến.

Và khi tôi nằm ở bệnh viện dưỡng bệnh, tôi cảm nhận ân sủng của Thiên Chúa ban cho tôi tràn đầy. Và cảm nhận của tôi về Chúa rõ ràng hơn. Và chuyện ma tuý của tôi. Đã đỡ được một phần. Rồi chuyện giữa tôi và Chúa, cũng đỡ được một phần nào. Tôi thấy như Chúa mời gọi tôi nên đi Lễ vào Chủ Nhật. Mặc dù tôi chẳng biết đọc kinh gì, ngoài trừ Kinh Lạy Cha của một người cậu của tôi chỉ cho tôi. Tôi đọc kinh đó khi tôi ngủ, lúc có, lúc không.

Tôi tập đi lễ cho toàn vẹn buổi Lễ. Ban đầu tôi e ngại vì tôi sợ người ta sẽ biết tôi là kẻ ngoại đạo, hay ác hơn, là sợ người ta nghĩ tôi là an ninh nằm vùng, vô nghe coi mấy ông cha có giảng Đạo chống phá Nhà Nước của tôi không. Tôi sợ kiểu đó, vì trước đó tôi không có cảm tình gì với mấy ông sư, ông thầy và mấy ông cha. Với tôi, khôn hồn thì đừng kích động dân chúng. Tôi nghĩ vậy trước đó.

Khi tôi vào đi Lễ với vết thương băng bó đang rỉ máu mà trước đó tôi đã mổ và nhập viện. Tôi đi Lễ để học hỏi xem trong Lễ có gì mà người ta phải đi vào Chủ Nhật và tôi đi Lễ với lòng yêu mến Chúa, vì khi đó, tôi với Chúa như bạn, hay đúng hơn là những người anh em mới gặp.

Tôi tập làm dấu Thánh Giá nhưng tôi chẳng biết đọc kinh đầu Lễ, rồi sau bài giảng họ tuyên xưng, chẳng biết gì. Nhưng đến khi đọc Kinh Lạy Cha. Tôi đọc lớn lắm! Đọc lớn ơi là lớn vì tôi thuộc có kinh đó mà thôi. Tôi cảm thấy vui, vì được kêu Chúa là Cha. Và tôi nghĩ Chúa cũng thấy vui, vì tôi từng là kẻ thù của Chúa, nay lại chịu đi Lễ trong Hội Thánh của Chúa. Cảm giác lúc đó, tôi biết Chúa vui, và tôi cũng vui. Vì những gay gắt nay đã không còn. Chỉ còn lại tình yêu.

Rồi sau đó, tôi đã cầu nguyện và nhờ vả Chúa. Tôi cầu nguyện và nói: "Con còn chuyện này nhờ Cha, con nài xin Cha, cho con bỏ ma tuý. Còn chuyện dục vọng của con nữa, cho con bớt. Mà cái vụ Ma Tuý, xin Cha giúp con. Amen."

Rồi tôi cũng vẫn tụ tập ăn nhậu, sau đó tôi lại nghĩ đến ma tuý. Tôi đi tìm nó. Nhưng trên đường chạy xe, tôi gần đến được chỗ mua ma tuý, thì trái tim tôi lại thổn thức bồi hồi, cảm giác như có cái gì đó thọc vào ba sườn phải rồi thò đến qua bên tim, bóp nhẹ một cái.

Tôi bật khóc. Hình ảnh Chúa trên thập giá đầy máu me hiện trong tâm trí. Tôi nói: Cha ơi! Nếu có thể được, xin cho con chạy đi, quẹo qua bên phải, thay vì đi thẳng. Và rồi chuyện đó đã xảy ra. Tôi chạy qua bên phải, chạy rất nhanh, tôi chạy nhanh về nhà lấy bia ra uống. Vừa uống tôi vừa xem phim của Chúa. Do quá xỉn, tôi không xem, nhưng tôi nằm đó mà nghe những lời của Chúa trong phim. Tôi thiếp đi…

Sáng thức dậy tôi thấy người tôi như đổi mới. Tôi tạ ơn Chúa. Vì tôi đã qua được bước đầu của cơn cám dỗ...

nguồn: fb BAMBI

Đăng nhận xét