Đêm nay có ánh sáng không? Chắc anh mặt trời còn đang lảnh vảng trời Tây chưa kịp sang Đông. Ấy vậy, sao tôi có thể thức.
Đêm nay tôi thức.
Thức để nhớ những việc mình làm.
Thức để sám hối về tổn thương gây ra cho kẻ khác.
Thức đêm sao chẳng thấy đêm dài. Mọi sự trôi nhanh vùn vụt và lòng trống rỗng.
Thức đêm, tôi đợi ánh bình mình để chạy đến nơi cần đến.
Thức đêm để chuyện vãn với Anh Đen về người bạn quan trọng của tôi nhận anh làm bổn mạng.
Thức đêm để nói với chàng Su về một người yêu Su hết mực, có lẽ đêm nay cũng thức và giọt lệ đẫm gối.
Thức đêm để nhớ tới Mầm Sống đang nảy sinh và phải làm sao để Mầm Sống khỏe mạnh, luôn vươn về phía ánh sáng.
Thức đêm để biết phía trước gập ghềnh khó khăn nhưng không được chùn bước.
Thức đêm để ngồi đây lạch cạch đôi điều chỉ có thể nói và hiểu trong sự RỖNG RANG.
Thức đêm ... thức đêm ... và thức đêm để nhớ!
Nhớ gì?
Nhớ tới vẻ đẹp bị lãng quên,
Nhớ sinh linh đang thầm thì
Nhớ giọt nước mắt lăn trên bờ mi
Nhớ làn nước sâu sóng gợn chiều thu
Nhớ cơn cuồng phong trái mùa
Nhớ heo may đang thổi qua khe cửa
Nhớ,
Nhớ đủ thứ.
Nhớ về một người.
Nhớ về một nơi.
Nhớ về một cõi.
Nỗi nhớ trong đêm trắng.
Không dài?
Không dài đâu.
Khi tôi nhớ mình cần làm gì
Để không làm tổn thương người khác.
Khi tôi nhớ cần gieo niềm vui Tin mừng
Trong cõi nhân gian và nơi lòng người.
Khi nỗi nhớ đó trong ngày giỗ ngoại,
Trong ngày lễ Anh Đen.
Khi Anh Đen là Tấm Lòng Vàng
Không giới hạn trong mặt nhật
Nay hiện thân trong người thương
Tấm Lòng Vàng sống động
Nơi một người ước ao ăn bánh thánh
Mỗi ngày kia nơi góc giáo đường
Và lời hẹn ước với Su sắp thành hiện thực
Ôi!
Tôi nhớ!
Nhớ lời hẹn ước đó!
Và,
Cả lời hẹn ước của tôi,
Khi tung gieo hạt giống
Hạt Giống ơi Hạt Giống!
Hãy sinh sôi nơi lòng Đất Mẹ.
Hút lấy chuỗi ngọc vàng,
Là tấm lòng nhân ái
Mẹ sẵn sàng trao cho
Kho báu đức tin đó,
Là cả quá trình
Trải nghiệm tình Giêsu!
Đăng nhận xét