Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2017

Thứ Sáu sau Chúa nhật V Thường Niên - năm lẻ

Written By Thanhcao's Blog on Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2017 | 08:00

Bài trích sách Sáng thế: St 3,1-8

Ông bà sẽ nên như Thiên Chúa, biết điều thiện điều ác.

Rắn là loài xảo quyệt nhất trong mọi giống vật ngoài đồng, mà Đức Chúa là Thiên Chúa đã làm ra. Nó nói với người đàn bà : “Có thật Thiên Chúa bảo : ‘Các ngươi không được ăn hết mọi trái cây trong vườn’ không ?” Người đàn bà nói với con rắn : “Trái các cây trong vườn, thì chúng tôi được ăn. Còn trái trên cây ở giữa vườn, Thiên Chúa đã bảo : ‘Các ngươi không được ăn, không được động tới, kẻo phải chết’.” Rắn nói với người đàn bà : “Chẳng chết chóc gì đâu ! Nhưng Thiên Chúa biết ngày nào ông bà ăn trái cây đó, mắt ông bà sẽ mở ra, và ông bà sẽ nên như những vị thần biết điều thiện điều ác.” Người đàn bà thấy trái cây đó : ăn thì phải ngon, trông thì đẹp mắt, và đáng quý vì làm cho mình được tinh khôn. Bà liền hái trái cây mà ăn, rồi đưa cho cả chồng đang ở đó với mình ; ông cũng ăn. Bấy giờ mắt hai người mở ra, và họ thấy mình trần truồng : họ mới kết lá vả làm khố che thân.

Nghe thấy tiếng Đức Chúa là Thiên Chúa đi dạo trong vườn lúc gió thổi trong ngày, con người và vợ mình trốn vào giữa cây cối trong vườn, để khỏi giáp mặt Đức Chúa là Thiên Chúa.

Đáp ca : Tv 31,1-2.5.6.7 (Đ. c.1a)

Đ. Hạnh phúc thay, kẻ lỗi lầm mà được tha thứ.

Hạnh phúc thay, kẻ lỗi lầm mà được tha thứ,
người có tội mà được khoan dung.
Hạnh phúc thay, người Chúa không hạch tội,
và lòng trí chẳng chút gian tà.

Đ. Hạnh phúc thay, kẻ lỗi lầm mà được tha thứ.

Lạy Chúa, con đã xưng tội ra với Ngài,
chẳng giấu Ngài lầm lỗi của con.
Con tự nhủ : “Nào ta đi thú tội với Chúa,”
và chính Ngài đã tha thứ tội vạ cho con.

Đ. Hạnh phúc thay, kẻ lỗi lầm mà được tha thứ.

Vì thế, ai là người hiếu trung với Chúa
sẽ kêu cầu Ngài lúc gặp cảnh gian truân ;
cho dầu nước lũ có ngập tràn
cũng không dâng tới họ.

Đ. Hạnh phúc thay, kẻ lỗi lầm mà được tha thứ.

Chính Chúa là nơi con ẩn náu,
giữ gìn con khỏi bước ngặt nghèo.
Khắp bốn bề, Chúa làm trổi vang lên
những khúc ca mừng con được giải thoát.

Đ. Hạnh phúc thay, kẻ lỗi lầm mà được tha thứ.

Tung hô Tin Mừng : x. Cv 16,14b

Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Lạy Chúa, xin mở lòng chúng con, để chúng con lắng nghe lời của Con Chúa. Ha-lê-lui-a.


✠ Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô: Mc 7,31-37

Đức Giê-su làm cho kẻ điếc nghe được, và kẻ câm nói được.

Khi ấy, Đức Giê-su bỏ vùng Tia, đi qua ngả Xi-đôn, đến biển hồ Ga-li-lê vào miền Thập Tỉnh. Người ta đem một người vừa điếc vừa ngọng đến với Đức Giê-su, và xin Người đặt tay trên anh. Người kéo riêng anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào lỗ tai anh, và nhổ nước miếng mà bôi vào lưỡi anh. Rồi Người ngước mắt lên trời, thở dài và nói : Ép-pha-tha, nghĩa là : hãy mở ra ! Lập tức tai anh ta mở ra, lưỡi như hết bị buộc lại. Anh ta nói được rõ ràng. Đức Giê-su cấm họ không được kể chuyện đó với ai cả. Nhưng Người càng cấm, họ càng đồn ra. Họ hết sức kinh ngạc, và nói : “Ông ấy làm việc gì cũng tốt đẹp cả : ông làm cho kẻ điếc nghe được, và kẻ câm nói được.”

Suy niệm

Học ngành y, hẳn bạn sẽ hiểu được sự khốn khổ của những bệnh nhân tai biến. Họ có thể nghe được mà không thể nói hoặc diễn đạt. Họ ú ớ trong miệng dù vẫn hiểu đó và muốn trình bày. Đôi khi, hiểu đó, muốn nói đó nhưng lại nói những gì đâu đâu không đúng với những gì mình nghĩ. Dần dà, họ trở nên cáu kỉnh hoặc khó chịu đối với tất cả, trong đó có cả chính mình khiến cho tình trạng trở nên khốn đốn hơn. Tất cả bởi tình trạng cách ly, không thể đụng chạm tới chính mình và người khác khiến họ sống khép kín. Bởi thế, ai chữa lành cho họ căn bệnh thế lý phần nào đã mở được cõi lòng và tinh thần cho họ.

Kể chuyện bệnh cũng chính là kể chuyện chúng ta. Chúng ta, đôi khi không bị tai biến nhưng không thể nhận ra điều cần thấy, không nói được điều mình muốn nói khiến chúng ta trở nên cộc cằn, cục tính. Vì vậy, không chỉ người tai biến mới cần chữa lành mà hết thảy chúng ta cũng cần chữa lành ở một góc cạnh nào đó. Tin mừng hôm nay kể cho ta cuộc chữa lành đó.

Thầy Giêsu chữa lành anh điếc để tiếng có thể chạm vào anh và anh hiểu tiếng đến với anh. Một tương quan mới được mở ra khiến anh được hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc như thế chưa đủ, anh vẫn còn bị ngọng. Chính thầy đã đụng chạm và cho anh hết ngọng. Anh hết ngọng và anh có thể diễn tả điều anh hiểu và đi vào tương quan cách sống động với người khác. Giác quan của anh mở hay tâm hồn anh mở. Anh được mở tất cả.

Điều kỳ diệu là người điếc thì luôn câm nhưng người câm chưa chắc đã điếc. Vì vậy, muốn hết câm thì phải mở được đôi tai. Đôi tai để lắng nghe và môi miệng để phản hồi. Một khi đã mở thì con người có thể đụng chạm đến tận cõi sâu tâm hồn nhau.

Lạy Chúa, Chúa đã đụng chạm và đã chữa lành cho anh câm điếc xin cũng hãy đụng chạm và mở tâm hồn chúng con. Xin cho mỗi đụng chạm của chúng con dù thể lý hay tinh thần luôn là cuộc đụng chạm chữa lành, đụng chạm yêu thương và khơi nguồn sự sống!

Đăng nhận xét